Phúc Âm Trọn Vẹn

Phúc Âm Trọn Vẹn


Podcast số 148 – Đại Hội Trung Ương tháng 10, 2011 – Xin Đừng Quên Tôi – Dieter F. Uchtdorf

May 28, 2022

Đệ Nhị Cố Vấn trong Đệ Nhất Chủ Tịch Đoàn năm 2011 của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô



Tôi cầu nguyện và ban phước để các chị em sẽ không bao giờ quên rằng các chị em là các con gái thật sự quý báu trong vương quốc của Thượng Đế.



Các chị em thân mến, thật là một niềm vui được có mặt với các chị em ngày hôm nay. Tôi luôn luôn trông chờ buổi họp Hội Phụ Nữ trung ương thường niên này và những sứ điệp được đưa ra ở nơi đây. Xin cám ơn các chị em. Thật là một vinh dự quý báu đối với tôi để được Chủ Tịch Thomas S. Monson chỉ định nói chuyện và nói thêm một vài điều gửi đến các chị em trong Giáo Hội.



Cách đây đã lâu, tôi đi bộ xuyên qua một khu vườn xinh đẹp với vợ và con gái tôi. Tôi kinh ngạc trước vẻ vinh quang và tuyệt mỹ trong sự sáng tạo của Thượng Đế. Và rồi tôi thấy một đóa hoa nhỏ nhất ở giữa các khóm hoa rực rỡ. Tôi biết tên của loài hoa này vì từ khi còn nhỏ, tôi đã có một mối quan hệ tuyệt vời với nó. Loài hoa này tên là Hoa Lưu Ly hay là Xin Đừng Quên Tôi.



Tôi không biết chắc tại sao đóa hoa nhỏ bé này lại có ý nghĩa nhiều như thế đối với tôi trong nhiều năm. Nó không làm người ta chú ý ngay lập tức, rất dễ bị bỏ quên ở giữa những đóa hoa to hơn và rực rỡ hơn; vậy mà nó thật đẹp, với màu sắc lộng lẫy phản ảnh bầu trời trong xanh nhất—có lẽ còn một lý do khác làm cho tôi rất thích nó.



Đó là tên của nó giống như một lời khẩn nài. Có một truyền thuyết Đức kể lại rằng khi Thượng Đế đặt tên xong cho tất cả các loài cây cỏ rồi thì có một loài hoa không được đặt tên. Một tiếng nói nhỏ nhẹ cất lên: “Ôi Chúa! Xin đừng quên tôi!” Và Thượng Đế đáp lại rằng đây chính là tên của loài hoa đó.



Buổi tối hôm nay, tôi muốn dùng loài hoa nhỏ bé này làm một ẩn dụ. Năm cánh hoa của đóa hoa nhỏ bé “xin đừng quên tôi” thúc giục tôi xem xét năm điều mà chúng ta sẽ khôn ngoan để đừng bao giờ quên.



Thứ nhất, xin đừng quên là phải kiên nhẫn với chính mình.

Tôi muốn nói với các chị em một điều mà tôi hy vọng các chị em sẽ hiểu theo cách thức đúng: Thượng Đế biết rõ rằng các chị em và tôi không hoàn hảo.



Tôi xin nói thêm rằng: Thượng Đế cũng biết rõ rằng những người mà các chị em nghĩ là hoàn hảo thì thật sự họ không hoàn hảo đâu.



Vậy mà, chúng ta bỏ ra rất nhiều thời giờ và nghị lực để so sánh mình với những người khác—thường thường so sánh khuyết điểm của mình với ưu điểm của họ. Điều này làm cho chúng ta tạo ra những kỳ vọng cho bản thân mình mà không thể nào đạt được. Do đó, chúng ta không bao giờ ngợi khen các nỗ lực tốt lành của mình vì dường như chúng kém hơn điều mà một người nào khác làm.



Mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm.



Thật là tuyệt vời nếu các chị em có ưu điểm.



Và việc các chị em có khuyết điểm là một phần của kinh nghiệm trần thế của mình.



Thượng Đế muốn giúp chúng ta cuối cùng biến tất cả những khuyết điểm của mình thành ưu điểm1 nhưng Ngài biết rằng đây là một mục tiêu dài hạn. Ngài muốn chúng ta trở nên hoàn hảo như Ngài,2 và nếu chúng ta vẫn ở trên con đường của môn đồ thì một ngày kia chúng ta sẽ được hoàn hảo. Các chị em chưa đạt đến mức đó thì cũng không sao đâu. Cứ tiếp tục cố gắng nhưng hãy ngừng hành hạ mình.



Các chị em thân mến, nhiều người trong các chị em có lòng trắc ẩn và kiên nhẫn vô bờ bến đối với yếu điểm của những người khác. Cũng xin nhớ hãy có lòng trắc ẩn và kiên nhẫn đối với bản thân mình.



Trong khi ấy, hãy biết ơn về những thành công nhỏ trong nhà, trong mối quan hệ gia đình, học vấn và sinh kế của các chị em, sự tham gia vào Giáo Hội và sự tiến triển của cá nhân mình. Giống như loài hoa “xin đừng quên tôi”, những thành công này có thể dường như nhỏ nhặt đối với các chị em và có thể không được những người khác nhìn thấy, nhưng Thượng Đế thấy chúng và chúng không hề nhỏ nhặt đối với Ngài. Nếu chỉ xem thành công là đóa hoa hồng hoàn hảo hay đóa hoa lan lộng lẫy nhất, thì các chị em có thể bỏ lỡ những kinh nghiệm tuyệt vời nhất của cuộc sống.



Ví dụ, việc khăng khăng đòi phải có một buổi họp tối gia đình đẹp như bức tranh mỗi tuần—ngay cả việc làm như vậy sẽ khiến cho các chị em và mọi người xung quanh mình khổ sở—có thể không phải là điều lựa chọn tốt nhất. Thay vì thế, hãy tự hỏi: “Với tính cách là một gia đình, chúng ta có thể làm điều gì thú vị và đầy thuộc linh cũng như mang chúng ta đến gần nhau hơn?” Buổi họp tối gia đình như thế—mặc dù phạm vi và cách thực hiện có thể giản dị—nhưng có thể có những kết quả tích cực dài hạn hơn.



Cuộc hành trình của chúng ta hướng tới sự hoàn hảo thì rất dài, nhưng chúng ta có thể tìm ra điều kỳ diệu và thích thú ngay cả trong những bước nhỏ nhất của cuộc hành trình đó.



Thứ hai, xin đừng quên điều khác biệt giữa một sự hy sinh khôn ngoan và hy sinh dại dột.

Một sự hy sinh có thể chấp nhận được là khi nào chúng ta từ bỏ một điều tốt lành để đạt được một điều có giá trị lớn lao hơn nhiều.



Việc bỏ giấc ngủ một chút để giúp một đứa con bị ác mộng là một sự hy sinh khôn ngoan. Chúng ta đều biết điều này. Thức suốt đêm, làm hại sức khỏe của mình, để làm một vật phụ cho bộ quần áo mặc ngày Chủ Nhật cho một đứa con gái thì có thể không phải là một sự hy sinh khôn ngoan.



Dành ra một số thời giờ của mình để nghiên cứu thánh thư hoặc chuẩn bị giảng dạy một bài học là một sự hy sinh khôn ngoan. Việc bỏ ra nhiều giờ để khâu tựa đề của bài học vào khăn lót nồi tự làm ở nhà cho mỗi người trong lớp học của mình có thể không phải là một sự hy sinh khôn ngoan.



Mỗi người và mỗi hoàn cảnh đều khác nhau, và một sự hy sinh khôn ngoan trong một ví dụ có thể là một sự hy sinh dại dột trong một ví dụ khác.



Làm thế nào chúng ta có thể biết được sự khác biệt đối với hoàn cảnh riêng của mình? Chúng ta có thể tự hỏi: “Tôi có đang cam kết thời giờ và nghị lực của mình cho những điều quan trọng nhất không?” Có rất nhiều điều tốt lành để làm, nhưng chúng ta không thể làm tất cả những điều đó được. Cha Thiên Thượng hài lòng nhất khi chúng ta hy sinh một điều tốt lành cho một điều có nhiều giá trị lớn lao hơn trong một viễn cảnh vĩnh cửu. Đôi khi, điều đó còn có thể có nghĩa là chăm lo cho một đóa hoa “xin đừng quên tôi” nhỏ bé nhưng xinh đẹp, thay vì một khu vườn rộng lớn với những bông hoa kỳ dị.



Thứ ba, xin đừng quên phải vui vẻ bây giờ.

Trong câu chuyện thiếu nhi được ưa thích tên là Charlie and the Chocolate Factory (Charlie và Xưởng Làm Kẹo Sô Cô La), người làm kẹo bí ẩn tên Willy Wonka giấu một tấm vé màu vàng trong năm thỏi kẹo trong số các thỏi kẹo của mình và loan báo rằng người nào tìm được một trong các tấm vé đó sẽ thắng một chuyến tham quan xưởng làm kẹo của ông và số kẹo sô cô la ăn suốt đời.



Câu này được viết trên mỗi tấm vé màu vàng: “Xin có lời chào bạn, người may mắn tìm ra Tấm Vé Màu Vàng này … ! Những điều kỳ diệu đang được dành cho bạn! Nhiều điều ngạc nhiên tuyệt vời đang chờ bạn! … Những điều ngạc nhiên bí ẩn và kỳ lạ … sẽ làm cho bạn vui thích, … sững sờ và hoang mang.”3



Trong câu chuyện cổ điển này của thiếu nhi, mọi người trên khắp thế giới đều thiết tha mong muốn tìm ra một tấm vé màu vàng. Một số người cảm thấy rằng cả hạnh phúc tương lai của họ đều tùy thuộc vào việc họ có tìm ra tấm vé màu vàng đó hay không. Trong nỗi khoắc khoải của họ, người ta bắt đầu quên đi niềm vui giản dị mà họ từng tìm thấy trong một thỏi kẹo. Thỏi kẹo tự nó trở thành một nỗi thất vọng hoàn toàn nếu không có chứa một tấm vé màu vàng.



Có rất nhiều người ngày hôm nay đang chờ đợi tấm vé màu vàng của mình—tấm vé mà họ tin rằng sẽ nắm giữ chìa khóa hạnh phúc họ luôn luôn mơ ước. Đối với một vài người, tấm vé màu vàng có thể là một cuộc hôn nhân hoàn hảo; đối với những người khác, đó có thể là một căn nhà tuyệt vời đến nỗi được đăng hình trên bìa tạp chí hay có lẽ, đó là không bị căng thẳng và lo lắng.



Sẽ không có gì sai trái nếu như chúng ta có những khát vọng chính đáng—hy vọng và theo đuổi những điều gì “đạo đức, đáng yêu chuộng, hay có tiếng tốt hay đáng khen.”4 Vấn đề là ở chỗ chúng ta trì hoãn hạnh phúc của mình lại trong khi chờ đợi điều sẽ xảy ra trong tương lai—một tấm vé màu vàng—đến với chúng ta.



Một người phụ nữ nọ muốn kết hôn với một người ngay chính nắm giữ chức tư tế trong đền thờ và được làm vợ làm mẹ hơn bất cứ điều nào khác. Người ấy mơ ước điều này suốt cuộc sống của mình, và ôi, người ấy sẽ là một người mẹ tuyệt vời và người vợ trìu mến. Căn nhà của người ấy sẽ tràn đầy tình yêu thương nhân từ. Không bao giờ có lời đắng cay. Thức ăn sẽ không bao giờ bị cháy. Và con cái của người ấy, thay vì tụ tập với bạn bè, thì sẽ thích dành buổi tối và những ngày cuối tuần với Cha Mẹ.



Đây chính là tấm vé màu vàng của người ấy. Người ấy cảm thấy cuộc sống của mình chỉ duy nhất tùy thuộc vào điều đó. Đó chỉ là một điều duy nhất mà người ấy thiết tha mong muốn.



Nhưng điều đó không bao giờ xảy ra. Và, khi thời gian trôi qua, người ấy trở nên càng ngày càng sống cô lập, cay đắng, và còn tức giận nữa. Người ấy không thể hiểu tại sao Thượng Đế không ban cho mình ước muốn ngay chính này.



Người ấy là giáo viên tiểu học, và việc trẻ em vây quanh suốt ngày hoàn toàn nhắc nhở người ấy rằng tấm vé màu vàng của mình đã không bao giờ có trong tay. Khi thời gian trôi qua, người ấy càng trở nên thất vọng và sống cô lập nhiều hơn. Những người khác không thích ở gần người ấy và tránh người ấy bất cứ lúc nào họ có thể tránh được. Người ấy còn trút nỗi bực bội của mình lên trên các trẻ em ở trường học. Người ấy thấy mình mất bình tĩnh và liên tục trải qua cơn tức giận thái quá, rồi nỗi cô đơn cùng cực cứ tiếp tục mãi.



Thảm kịch của câu chuyện này là người phụ nữ đáng mến này, trong nỗi thất vọng cùng cực về tấm vé màu vàng của mình, đã không nhìn thấy các phước lành mình quả thật đã có. Người ấy không có con cái ở nhà, nhưng được vây quanh bởi các trẻ em trong lớp học. Người ấy không được ban phước với một gia đình, nhưng Chúa đã ban cho người ấy một cơ hội mà ít người có được—cơ hội có ảnh hưởng tốt đối với cuộc sống của hằng trăm trẻ em và gia đình với tư cách là một giáo viên.



Bài học ở đây là nếu chúng ta dành ra những ngày tháng của mình để chờ đợi các đóa hoa hồng rực rỡ, thì có thể bỏ lỡ vẻ đẹp và vẻ diệu kỳ của các đóa hoa nhỏ bé “xin đừng quên tôi” đang ở xung quanh chúng ta.



Điều này không phải nói rằng chúng ta nên từ bỏ hy vọng hoặc kiềm chế các mục tiêu của mình. Đừng bao giờ ngừng cố gắng đạt được điều tốt lành nhất ở bên trong các chị em. Đừng ngừng hy vọng về tất cả những ước muốn ngay chính của lòng mình. Nhưng đừng từ chối không nhìn vào vẻ đẹp giản dị và thanh lịch của những giây phút thường ngày mà sẽ tạo ra một cuộc sống phong phú, tốt đẹp.



Những người hạnh phúc nhất mà tôi biết đều không phải là những người tìm ra tấm vé màu vàng của họ; họ là những người, trong khi theo đuổi các mục tiêu xứng đáng, đã khám phá và quý trọng vẻ đẹp cũng như vẻ tuyệt vời của những giây phút thường ngày. Họ là những người, từng ngày một, dệt nên một tấm thảm về lòng biết ơn và điều kỳ diệu trong suốt cuộc sống của họ. Đây chính là những người thật sự hạnh phúc.



Thứ tư, xin đừng quên “lý do” của phúc âm.

Đôi khi, trong các thói quen của cuộc sống, chúng ta thường vô tình bỏ qua một khía cạnh thiết yếu của phúc âm của Chúa Giê Su Ky Tô, cũng giống như người ta có thể bỏ qua đóa hoa “xin đừng quên tôi” xinh đẹp, mỏng manh. Trong các nỗ lực siêng năng để làm tròn tất cả các bổn phận và nghĩa vụ của mình, với tư cách là tín hữu Giáo Hội, đôi khi chúng ta xem phúc âm như một bản liệt kê dài những nhiệm vụ mà chúng ta cần phải thêm một số thời gian vào bản liệt kê “những điều phải làm” vốn đã dài lê thê để làm cho phù hợp với lịch trình bận rộn của mình. Chúng ta tập trung vào điều Chúa muốn chúng ta làm và cách làm điều đó, nhưng đôi khi lại quên đi lý do tại sao.



Các chị em thân mến, phúc âm của Chúa Giê Su Ky Tô không phải là một nghĩa vụ; đó là con đường, đã được Cha Thiên Thượng nhân từ đánh dấu, dẫn đến hạnh phúc và bình an trong cuộc sống này cũng như vinh quang và mãn nguyện không thể tả xiết trong cuộc sống mai sau. Phúc âm là ánh sáng soi thấu cuộc sống trên trần thế và chiếu rọi con đường trước mặt chúng ta.



Trong khi điều cần thiết là sự hiểu biết về phúc âm và cách phúc âm hiện hữu như thế nào, thì ngọn lửa vĩnh cửu và vẻ uy nghiêm của phúc âm đến từ lý do tại sao phúc âm hiện hữu. Khi chúng ta hiểu lý do tại sao Cha Thiên Thượng đã ban cho chúng ta khuôn mẫu này để sống theo, khi nhớ đến lý do chúng ta đã cam kết để làm cho phúc âm thành một phần nền tảng trong cuộc sống của mình, thì phúc âm không còn trở thành một gánh nặng mà thay vì thế sẽ trở thành một niềm vui và điều thích thú. Phúc âm trở nên quý báu và tuyệt diệu.



Chúng ta không nên bước trên con đường môn đồ với đôi mắt nhìn xuống đất, chỉ nghĩ đến những nhiệm vụ và bổn phận trước mắt mình. Chúng ta không nên bước đi mà không biết đến vẻ đẹp của phong cảnh rực rỡ và thuộc linh trên trần thế xung quanh mình.



Thưa các chị em, hãy tìm kiếm vẻ uy nghi, vẻ đẹp, và niềm vui tột bực trong lý do hiện hữu của phúc âm của Chúa Giê Su Ky Tô.



Việc vâng lời xác định con đường và giữ chúng ta đi đúng đường. Lý do của việc vâng lời thánh hóa hành động của chúng ta, biến đổi điều trần tục thành điều hùng vĩ. Việc vâng lời làm vinh hiển hành động nhỏ nhặt của chúng ta thành hành động dâng hiến thiêng liêng.



Thứ năm, xin đừng quên rằng Chúa yêu thương các chị em.

Khi còn nhỏ và thường nhìn vào các đóa hoa “xin đừng quên tôi” nhỏ bé, đôi khi tôi cảm thấy hơi giống như loài hoa đó—nhỏ bé và vô nghĩa. Tôi tự hỏi mình sẽ bị gia đình hay Cha Thiên Thượng quên lãng không.



Nhiều năm sau, tôi có thể nhìn lại cậu bé đó với cảm nghĩ dịu dàng và lòng trắc ẩn. Và giờ đây, tôi thật sự biết—tôi không bao giờ bị quên lãng.



Và tôi còn biết một điều nữa: với tư cách là Sứ Đồ của Đức Thầy chúng ta, Chúa Giê Su Ky Tô, tôi xin nói với tất cả lòng tin chắc của mình—rằng các chị em cũng không bị quên lãng đâu.



Các chị em không bị quên lãng đâu.



Thưa các chị em, cho dù các chị em đang ở đâu, cho dù hoàn cảnh của các chị em ra sao đi nữa, các chị em cũng không bị quên lãng đâu. Cho dù những năm tháng của các chị em dường như có thể khó khăn, cho dù các chị em có thể cảm thấy mình tầm thường đến đâu đi nữa, cho dù các chị em có thể cảm thấy mình bất hạnh đến đâu đi nữa, thì Cha Thiên Thượng cũng không quên các chị em đâu. Thực ra, Ngài yêu thương các chị em với một tình yêu thương vô hạn.



Hãy nghĩ về điều này: Các chị em được một Đấng oai nghiêm, đầy quyền năng và vinh quang nhất trong vũ trụ biết và nhớ đến! Các chị em được Vua của không gian vô tận và thời gian trường cửu yêu thương!



Ngài là Đấng tạo dựng và biết các vì sao, biết các chị em và biết tên của các chị em—các chị em là con gái của vương quốc Ngài. Tác giả sách Thi Thiên đã viết:



“Khi tôi nhìn xem các từng trời là công việc của ngón tay Chúa, Mặt trăng và các ngôi sao mà Chúa đã đặt, Chúa làm người kém Đức Chúa Trời một chút, Đội cho người sự vinh hiển và sang trọng.



“Loài người là gì, mà Chúa nhớ đến? …



“Chúa làm người kém Đức Chúa Trời một chút, Đội cho người sự vinh hiển và sang trọng.”5



Thượng Đế yêu thương các chị em vì các chị em là con cái của Ngài. Ngài yêu thương các chị em cho dù đôi khi các chị em có thể cảm thấy cô đơn hoặc làm điều lầm lỗi.



Tình yêu thương của Thượng Đế và quyền năng của phúc âm phục hồi là sự cứu chuộc và cứu rỗi. Nếu các chị em sẵn sàng chịu tiếp nhận tình yêu thương thiêng liêng của Ngài vào cuộc sống của mình, thì tình yêu thương đó có thể băng bó bất cứ thương tích nào, chữa lành bất cứ vết thương nào, và xoa dịu bất cứ nỗi buồn phiền nào.



Các chị em Hội Phụ Nữ thân mến, các chị em ở gần thiên thượng hơn mình nghĩ đấy. Các chị em được dự định cho nhiều điều hơn mình có thể tưởng tượng ra được. Hãy tiếp tục tiến triển trong đức tin và sự ngay chính cá nhân. Hãy chấp nhận phúc âm phục hồi của Chúa Giê Su Ky Tô làm lối sống của các chị em. Hãy trân quý ân tứ về sự tích cực trong Giáo Hội vĩ đại và chân chính này. Hãy quý trọng ân tứ về sự phục vụ trong tổ chức thiêng liêng của Hội Phụ Nữ. Hãy tiếp tục củng cố nhà cửa và gia đình. Hãy tiếp tục tìm kiếm và giúp đỡ những người cần sự giúp đỡ của các chị em và Chúa.



Các chị em thân mến, có một điều đầy soi dẫn và cao quý về đóa hoa “xin đừng quên tôi” nhỏ bé. Tôi hy vọng rằng đóa hoa ấy sẽ là một biểu tượng về những điều nhỏ bé mà làm cho cuộc sống của các chị em được vui sướng và tuyệt diệu. Đừng bao giờ quên rằng các chị em cần phải kiên nhẫn và trắc ẩn đối với bản thân mình, rằng có một số hy sinh thì tốt hơn những hy sinh khác, rằng các chị em không cần phải chờ đợi có tấm vé màu vàng của mình để được hạnh phúc. Xin đừng bao giờ quên rằng phúc âm của Chúa Giê Su Ky Tô sẽ soi dẫn và nâng cao các chị em. Và cũng đừng bao giờ quên rằng Cha Thiên Thượng biết, yêu thương và quý mến các chị em.



Xin cám ơn về con người của các chị em. Xin cám ơn về vô số hành động yêu thương và phục vụ mà các chị em đã ban phát cho rất nhiều người. Xin cám ơn về tất cả những gì các chị em sẽ làm để mang niềm vui của phúc âm đến cho gia đình, cho Giáo Hội, cho cộng đồng của các chị em và cho các quốc gia trên thế giới.



Thưa các chị em, chúng tôi yêu mến các chị em. Tôi cầu nguyện và ban phước để các chị em sẽ không bao giờ quên rằng các chị em là các con gái thật sự quý báu trong vương quốc của Thượng Đế, trong thánh danh của Đấng Cứu Rỗi yêu quý của chúng ta là Chúa Giê Su Ky Tô, A Men.


The post Podcast số 148 – Đại Hội Trung Ương tháng 10, 2011 – Xin Đừng Quên Tôi – Dieter F. Uchtdorf appeared first on Thánh Hữu Việt Nam.