Phúc Âm Trọn Vẹn

Phúc Âm Trọn Vẹn


Podcast số 489 – Liahona tháng 7, 2025 – Trốn Thoát Khỏi Việt Nam – Các Thánh Hữu, tập 4

August 04, 2025

Bài trích từ tập Saints, Các Thánh Hữu, tập 4 của Giáo Hội Các Thánh Hữu Ngày Sau của Chúa Giê Su Ky Tô

Vào một ngày Chủ Nhật tươi sáng của tháng Tư năm 1975, trong bối cảnh đất nước Việt Nam đang bị chiến tranh tàn phá, Nguyễn Văn Thể, chủ tịch Chi Nhánh Sài Gòn, bước vào nhà hội ở địa phương. Ngay lập tức, các tín hữu của chi nhánh vây quanh anh, khuôn mặt họ biểu lộ cả sự thất vọng lẫn niềm hy vọng. “Thưa Chủ Tịch Thể! Thưa Chủ Tịch Thể!” họ kêu lên. “Chủ Tịch có tin gì không ạ?”

Anh nói: “Tôi sẽ kể cho anh chị em nghe tất cả những gì tôi biết sau lễ Tiệc Thánh.” Anh khuyên mọi người trong đám đông hãy giữ bình tĩnh. “Tất cả các câu hỏi của anh chị em sẽ được trả lời.”

Trong nhiều thập kỷ, Việt Nam đã là một mảnh đất bị chia cắt. Xung đột nổ ra ngay sau Thế Chiến thứ Hai. Các lực lượng Hoa Kỳ đã chiến đấu cùng quân đội Miền Nam Việt Nam chống lại chế độ cộng sản Miền Bắc Việt Nam trong gần một thập kỷ, nhưng vì con số thương vong cao đã khiến Hoa Kỳ phải rút khỏi cuộc chiến. Bấy giờ các lực lượng miền Bắc Việt Nam đang tiến gần đến thủ đô của miền nam là Sài Gòn.

Khi Chủ Tịch Thể bước vào giáo đường và ngồi ở phía trước căn phòng, ông có thể nghe thấy tiếng súng nổ. Cuộc chiến mà đã mang rất nhiều Thánh Hữu Việt Nam đến với phúc âm phục hồi nhưng giờ đây lại đang chia cắt chi nhánh đó.

Sau buổi họp, Chủ Tịch Thể thông báo cho Các Thánh Hữu biết rằng Đại Sứ Quán Hoa Kỳ sẵn sàng sơ tán các tín hữu của Giáo Hội. Các tín hữu chi nhánh nhất quyết rằng gia đình của Chủ Tịch Thể nên sơ tán ngay lập tức để ông có thể tập trung vào việc sơ tán những người còn lại.

Vợ anh là Liên và ba đứa con của họ, cùng với mẹ và các chị gái của cô, đã bay ra khỏi Sài Gòn vài giờ sau đó.

Ngày hôm sau, Chủ Tịch Thể và một Thánh Hữu khác là Trần Văn Nghĩa đã phóng xe máy đi tìm kiếm sự giúp đỡ từ Hội Chữ Thập Đỏ Quốc Tế. Nhưng chẳng bao lâu họ đã gặp một chiếc xe tăng với một khẩu súng lớn đang tiến rất nhanh về phía họ.

Nghĩa đánh xe vào lề đường, và anh cùng Chủ Tịch Thể trèo xuống mương để trốn. Chiếc xe tăng chạy ầm ầm ngang qua họ.

Sài Gòn bây giờ đã nằm trong tay quân đội miền Bắc Việt Nam.

Một tuần sau, vào tháng Năm năm 1975, Lê Mỹ Liên bước xuống một chiếc xe buýt đông đúc tại một trại quân sự gần San Diego, California, ở bờ biển phía Tây Hoa Kỳ. Trước mặt cô là một thành phố rộng lớn với những chiếc lều bạt được dựng lên làm nơi cư trú cho 18.000 người tị nạn từ Việt Nam.

Liên không có tiền và nói được rất ít tiếng Anh. Và cô còn có ba đứa con để chăm sóc trong khi chờ đợi tin tức về chồng mình ở Việt Nam.

Vào đêm đầu tiên ở trại, Liên đã cố gắng hết sức để các con mình được thoải mái. Trại đã cung cấp cho cô một chiếc giường và không có chăn. Hai con trai của cô, Vũ và Huy, chen chúc trên giường còn đứa bé thì ngủ trên chiếc võng do Liên tự làm từ một tấm ga trải giường và dây thun.

Không có chỗ nào cho Liên nằm, nên cô đã ngủ ngồi trên mép giường, lưng dựa vào cột lều. Ban đêm trời rất lạnh, và sức khỏe của cô trở nên tệ hơn. Chẳng bao lâu, cô được chẩn đoán mắc bệnh lao.

Cô cầu nguyện liên tục rằng chồng mình sẽ luôn mạnh mẽ, tin tưởng rằng nếu cô có thể sống sót qua thử thách của mình thì anh cũng có thể sống sót khỏi thử thách của anh. Cô đã không nghe tin tức gì từ anh kể từ chuyến bay rời khỏi Sài Gòn.

Mỗi sáng, khi Liên ru đứa con đang khóc, cô cũng khóc. Cô nài xin Chúa: “Xin Ngài giúp con vượt qua chỉ ngày hôm nay thôi.”

Năm 1976, Chủ Tịch Thể bị giam giữ tại Thành Ông Năm. Anh nóng lòng mong tin tức về vợ con mình, nhưng tất cả những gì anh biết về nơi ở của gia đình mình đều đến từ một bức điện tín của chủ tịch Phái Bộ Truyền Giáo Hồng Kông: “Liên và gia đình vẫn ổn. Với Giáo Hội.”

Hơn một năm sau, Thể tự hỏi khi nào mình sẽ được tự do trở lại.

Cuộc sống trong trại cải tạo thật tồi tệ. Thể và những người bạn tù của mình bị giam trong những doanh trại đầy chuột. Họ ngủ trên giường làm bằng thép. Thức ăn thì hiếm hoi và ôi thiu, cùng với điều kiện mất vệ sinh trong trại, khiến những người đàn ông dễ mắc các bệnh như kiết lỵ và bệnh tê phù.

Chương trình cải tạo về các nguyên tắc của chính phủ mới gồm có lao động nặng nhọc và tuyên truyền chính trị. Bất cứ ai vi phạm các quy tắc của trại đều có thể bị đánh đập tàn bạo hoặc biệt giam.

Thể đã sống sót được cho đến nay bằng cách tránh gây sự chú ý và bám víu vào đức tin của mình. Có lúc, anh đã tính đến việc trốn khỏi trại. Nhưng anh cảm thấy Chúa đã kiềm chế mình. Thánh Linh mách bảo: “Hãy kiên nhẫn.” “Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp vào kỳ định của Chúa.”

Một thời gian sau, Thể biết rằng chị gái của mình là Ba, sẽ được phép đến thăm anh trong trại. Nếu anh có thể lén lút đưa cho chị ấy một lá thư gửi cho gia đình anh, thì chị ấy có thể gửi bức thư đó cho họ.

Vào ngày chị Ba đến thăm, Thể xếp hàng chờ đợi khi lính canh tiến hành việc khám xét toàn thân các tù nhân đứng trước anh. Anh đã giấu bức thư đằng sau miếng vải ở bên trong mũ của mình. Sau đó anh để một cuốn sổ nhỏ và một cây bút bên trong chiếc mũ. Nếu may mắn, cuốn sổ sẽ đánh lạc hướng lính canh.

Họ kiểm tra cây bút và quyển sổ ghi chép, rồi cho anh đi qua.

Chẳng mấy chốc, Thể nhìn thấy chị gái mình và dúi bức thư vào tay chị ấy. Anh đã khóc khi chị Ba đưa cho anh chút thức ăn và tiền. Anh tin tưởng chị mình sẽ gửi được bức thư của anh cho Liên.

Sáu tháng sau, chị Ba trở lại trại với một lá thư. Bên trong là một bức ảnh của Liên và các con. Anh nhận thấy rằng mình không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.

Anh phải tìm cách ra khỏi trại và đến với vòng tay của gia đình mình.

Là một phần của sứ mệnh chăm sóc cho các gia đình, LDS Social Services (Dịch Vụ Xã Hội Thánh Hữu Ngày Sau) đã cùng với các tín hữu Giáo Hội tại Hoa Kỳ sắp xếp việc chăm sóc cho khoảng 550 người tị nạn Việt Nam, hầu hết trong số họ không phải là tín hữu của Giáo Hội. Liên và gia đình đã được bảo trợ bởi Philip Flammer, một giáo sư tại trường Brigham Young University, và vợ ông là Mildred. Họ đã giúp gia đình cô chuyển từ California đến Provo, Utah.

Lúc đầu, rất khó để Liên tìm được việc làm. Ông Philip đưa cô đến một cửa hàng đồ cũ để nộp đơn xin làm công việc quét dọn. Nhưng trong cuộc phỏng vấn, người quản lý đã xé bằng tốt nghiệp trung học của cô làm đôi và nói với cô rằng: “Bằng này không áp dụng ở đây.”

Chẳng bao lâu, cô tìm được công việc tạm thời là hái anh đào ở một vườn cây ăn quả gần đó. Sau đó, cô tìm được việc làm thợ may và kiếm thêm thu nhập bằng nghề làm bánh cưới. Với sự giúp đỡ của Philip, cô cũng kiếm thêm tiền bằng cách đánh máy báo cáo cho các sinh viên trường BYU.

Giữa những khó khăn của gia đình, Liên vẫn trung tín với Chúa. Cô dạy con cái mình về quyền năng của lời cầu nguyện vì biết rằng lời cầu nguyện có thể giúp chúng vượt qua những thử thách.

Sau đó, vào cuối năm 1977, Liên biết được rằng chồng mình đang ở trong một trại tị nạn ở Malaysia. Anh đã tìm cách rời khỏi Việt Nam trên một chiếc thuyền đánh cá cũ sau khi cuối cùng đã được thả ra khỏi Thành Ông Năm. Bây giờ anh ấy đã sẵn sàng đoàn tụ với gia đình mình. Tất cả những gì anh ấy cần là một người bảo lãnh.

Liên bắt đầu làm việc nhiều giờ hơn để tiết kiệm đủ tiền đưa Thể đến Hoa Kỳ.

Vào tháng Một năm 1978, Lê Mỹ Liên lòng đầy hồi hộp khi ngồi trên xe đi tới Sân Bay Quốc Tế Salt Lake City. Cô đang trên đường đến gặp chồng mình lần đầu tiên sau gần ba năm.

Sau khi đến sân bay, Liên cùng nhiều người bạn khác và các tín hữu Giáo Hội đã ở đó nồng nhiệt chào đón Thể.

Không lâu sau, Liên nhìn thấy Thể đang đi xuống thang cuốn. Anh trông có vẻ nhợt nhạt và có một cái nhìn bối rối trong ánh mắt. Nhưng khi thấy Liên, anh gọi cô. Cảm xúc trào dâng trong lồng ngực Liên.

Cô ôm chầm lấy Thể. Cô thì thầm: “Tạ ơn Thượng Đế trên thiên thượng, cuối cùng anh cũng về đến nhà!”

The post Podcast số 489 – Liahona tháng 7, 2025 – Trốn Thoát Khỏi Việt Nam – Các Thánh Hữu, tập 4 appeared first on Thánh Hữu Việt Nam.